Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2010

Ở trong lòng ta có nhau không?

Em hỡi lòng ta có nhau không?
Mà không nhung nhớ, chẳng chờ mong,
Bao ngày chẳng gặp rồi em nhỉ?
Có phải rằng ta đã thay lòng?

Thứ bảy hàng tuần ai đưa đón,
Lên Nét không anh có buồn không,
Ai người trò chuyện, ai an ủi,
Ai kẻ đương se sợi tơ hồng?

Còn anh dạo này cũng bận hơn,
Chẳng có thời gian viết thơ buồn,
Để làm ra vẻ mình đau khổ,
Cùng em san sẻ nỗi cô đơn.

Nói vậy là nói vậy thôi em,
Nói để che giấu những ưu phiền,
Để thả hồn anh vào hư ảo,
Để mộng , để mơ, để mà quên.

Để hồi tưởng lại mười năm trước,
Để dối lòng mình, để hờn ghen,
Vờ như đã có người trong mộng,
Để viết thơ tình đã bao phen.

Thơ viết cho người hay cho em,
Dù hư, dù thực, lạ hay quen,
Dòng thơ đưa đẩy lời ong bướm,
Chẳng biết lòng em có muộn phiền?

Lâu không trò chuyện cùng nhau nhỉ,
Chẳng hiểu rằng em nhớ hay quên,
Gã trai khờ khạo và mơ mộng,
Tán tỉnh em bằng nỗi ưu phiền.

Tán như không tán, nhớ như quên,
Thích ? Yêu ? Sao chỉ có ưu phiền,
Chẳng có đắm say cùng mơ mộng,
Làm sao để hòa nhịp đôi tim!


( Ngọc Hùng - 22/10/2004 )