Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2010

Ở trong lòng ta có nhau không?

Em hỡi lòng ta có nhau không?
Mà không nhung nhớ, chẳng chờ mong,
Bao ngày chẳng gặp rồi em nhỉ?
Có phải rằng ta đã thay lòng?

Thứ bảy hàng tuần ai đưa đón,
Lên Nét không anh có buồn không,
Ai người trò chuyện, ai an ủi,
Ai kẻ đương se sợi tơ hồng?

Còn anh dạo này cũng bận hơn,
Chẳng có thời gian viết thơ buồn,
Để làm ra vẻ mình đau khổ,
Cùng em san sẻ nỗi cô đơn.

Nói vậy là nói vậy thôi em,
Nói để che giấu những ưu phiền,
Để thả hồn anh vào hư ảo,
Để mộng , để mơ, để mà quên.

Để hồi tưởng lại mười năm trước,
Để dối lòng mình, để hờn ghen,
Vờ như đã có người trong mộng,
Để viết thơ tình đã bao phen.

Thơ viết cho người hay cho em,
Dù hư, dù thực, lạ hay quen,
Dòng thơ đưa đẩy lời ong bướm,
Chẳng biết lòng em có muộn phiền?

Lâu không trò chuyện cùng nhau nhỉ,
Chẳng hiểu rằng em nhớ hay quên,
Gã trai khờ khạo và mơ mộng,
Tán tỉnh em bằng nỗi ưu phiền.

Tán như không tán, nhớ như quên,
Thích ? Yêu ? Sao chỉ có ưu phiền,
Chẳng có đắm say cùng mơ mộng,
Làm sao để hòa nhịp đôi tim!


( Ngọc Hùng - 22/10/2004 )

Tự sự

Trăng treo giữa bầu trời,
Mỗi đứa ở một nơi,
Nhìn trăng lòng tê tái,
Người ơi lệ có rơi.

Tự làm khổ cuộc đời,
Tự làm nhau đớn đau,
Vì ta hay ai nhỉ,
Hai đứa sầu thêm sầu,

Có còn gì cho nhau,
Hay để hận ngày sau,
Sao không ai xích lại,
Chẳng lẽ đành mất nhau?

Tự sự

Trăng soi ngoài cửa sổ,
Gợi nỗi buồn mênh mang,
Nhìn Trăng ta tự nhủ,
Bao giờ bình minh sang?

Đám cưới Hẹn Hò

Đám cưới Hẹn hò thật là to
Cỗ bàn toàn cá gỗ đem kho
Quê anh như thế là to lắm
Đâu cần gà, lợn với cả bò



Đằng trước lau nhau đám trẻ con
Đứa thì chập chững chạy lon ton
Đứa quần xà lỏn trần trùng trục
Tơ hồng chắn ngõ lấy lộc son

Cô dâu áo mớ ba mớ bảy
Lấy chồng thích quá cưới rung cây
Mẹ chửa cho đi đã vội lậy
Con phải đi về nhà chồng đây

Chú rể khăn xếp quấn trên đầu
Cái mặt nhẵn thín chẳng có râu
Đôi guốc mộc to bước cành cạch
"Hôm nay đến lượt tớ vào cầu"

Quan viên hai họ chúc tụng nhau
Lại chúc hai đứa: " sinh (con ) trai đầu "
Lời qua tiếng lại vui hơn tết
Chúc duyên đôi trẻ đến bạc đầu

Mẹ chồng hớn hở gọi con dâu
Lại đây mẹ cho quà mừng dâu
Mẹ đẻ dấm dúi tay con gái
Cầm lấy cất đi phòng mai sau

Ra về đôi trẻ bước bên nhau
Trẻ con chen lấn nhòm cô dâu
Eo ơi xinh thế, hơn cô tấm
Làm nhốn nháo cả đám rước dâu

Vào nhà hai đứa lạy mẹ, cha
Chào họ hàng xin phép vào nhà
Thắp hương bái tổ xin nhập họ
Con đã thành con cái trong nhà

Đây phòng hoa trúc của đôi ta
Có rượu, có hoa, có cả trà
Nâng chén giao bôi mi ngấn lệ
Từ nay em đã là đàn bà

Một đêm hoa trúc đáng ngàn vàng
Gió cũng theo anh chở xuân sang
Vải trắng trải giường in dấu đỏ
Nhìn nhé ! anh yêu thật rõ ràng

Say trong men tình lòng xốn sang
Mới đó ! gà gáy canh đã sang
Ngày xuân mà sao đêm ngắn vậy
Chửa đủ yêu đương đã vội vàng !

Vô đề

Hẹn thề ngày ấy đến thu sang
Anh sắm trầu cau để cưới nàng
Hè còn chưa tới sao đã vội
Mà trách người ta đã phũ phàng

Người chẳng thèm tin tới thu sang
Tôi sẽ kiệu hoa tới rước nàng
Phải chăng tính kế lo phòng thủ
Để mặc bướm ong cứ bay ngang

Lỗi ước

Em đi lâu vậy biết làm sao
Anh tưởng em đi chẳng thèm chào
Buồn tình anh kiếm người tâm sự
Ai ngờ ong bướm quen lối vào

Giờ đây gặp lại lòng xốn xang
Ơi hỡi duyên kia để lỡ làng
Thuyền tình hai đứa không chung bến
Để lại chốn xưa buồn mênh mang

Đời anh chuyển hướng giữa mùa Xuân
Băng giá như đang đến thật gần
Cơi trầu năm tới sang dạm ngõ
Thôi đành lỗi hẹn với tình nhân

( Ngoc Hùng - 24/11/2003 )

Vô đề

Miền Trung mưa bão ngập tơi bời
Kẻ thì đói rét, kẻ lệ rơi
Trẻ em thiếu gạo ngằn ngặt khóc
Dịch bệnh lan tràn khắp nơi nơi

Bộ đội, công an chạy tơi bơi
Chuyển gạo, cứu dân mệt đứt hơi
Đêm ngày không nghỉ lo chống lụt
Lại còn chữa bệnh cứu trẻ côi

Dòng giống Lạc Hồng , Lạc Hồng ơi
Chung tay góp sức giúp đi thôi
Cùng chung một bực , cùng nguồn gốc
Bắc - Nam gì cũng nhà mình thôi

Mỗi người một chút xúm tay vào
Của ít lòng nhiều thân ái sao
Tương thân, tương ái người dân Việt
Cả nước một lòng đoàn kết cao


( Ngoc Hùng - 14/11/2003 )

Tự sự

Sương khuya thấm đẫm ướt vai ta,
Chờ nàng chẳng gặp đành ngắm hoa,
Quỳnh hoa mới nở hương ngào ngạt,
Thoang thoảng từng làn hương lan xa.

Hương bay khắp chốn đến mọi nơi,
Hương hãy giúp ta nhắn với người,
Rằng ta vẫn đợi nơi chốn cũ,
Lòng ta, ta vẫn... nhớ nhung ơi.

Ngọc Hùng

Vô đề

Chưa một lần biết yêu,
Làm thơ tình vẫn siêu,
Cũng vờ yêu, vờ hận,
Như là yêu rất nhiều.
Mai này mà yêu thật,
Kinh nghiệm có càng nhiều,
Càng yêu nhiều càng hận,
Thơ tình siêu càng siêu.

Nhớ

Mình quen nhau cũng đã vài năm,
Chưa biết mặt chưa lần ghé thăm,
Hai đứa ở hai đầu nỗi nhớ,
Dù ở xa có Nét hóa gần.

Mỗi lần anh online trên mạng,
Không gặp em lòng thấy cô đơn,
Không gặp anh online trên mạng,
Trong lòng em ngập nỗi giận hờn.

Sao tự nhiên giận hờn vô cớ,
Sao tự nhiên lòng thấy cô đơn,
Hay tại mình yêu nhau em nhỉ,
Mỗi ngày qua lại nhớ nhau hơn.

( Ngoc Hùng - 17/09/2003 )

Vô đề

Vui chung một chén rượu nồng,
Say sưa quên phận con rồng cháu tiên.
Người ta sống chỉ vì tiền,
Còn tôi ôm hận muộn phiền tháng năm.
Nhớ năm nào rét căm căm,
Kề vai sánh bước ngắm trăng cùng nàng.
Mà nay duyên phận lỡ làng,
Đơn côi bóng chiếc mơ màng tình xưa.
Giàn trầu lá mọc lưa thưa,
Cánh chim bay lạc còn chưa thấy về!

Còn nhớ không em ?

Không biết em còn nhớ tới anh?
nhớ đêm nào dưới trăng thanh,
Em cùng anh kề vai, sánh bước,
Bầu trời kia cùng chung giấc mộng lành.
Trời vẫn bàng bạc vạn vì sao,
Không biết giờ em ở phương nào;
vui khi ở bên người ấy;
Nắng có điểm tô thắm má đào?
Trái tim em có khi nào xao động,
Đất trời kia liệu có phút tròng trành,
Ngừng lại giữa dòng đời xuôi ngược,
Quay lại đằng sau, xem có anh?

Ngoc Hùng - 06/04/2003

Vô đề

VẪN bước trên con đường ngày xưa,
BIẾT bao kỷ niệm tuổi học trò,
LÀ thời ngây thơ và dại dột,
EM bên anh chẳng chút ưu tư.
Đã bao giờ em tự hởi lòng,
CÓ người còn nhớ tới mình không ?
CHỒNG em có biết ngày xưa đó,
Ở bên anh cùng kết tơ lòng,
BÊN chồng còn có nhớ anh không ?
NGƯỜI trai thủa ấy túi rỗng không,
ẤY thế mà tình luôn đằm thắm,
CÓ nhớ chăng em mối tình nồng.
BUỒN quá nên viết vài dòng ngắn,
KHÔNG biết rằng em có biết không ?

NNH

Vô đề

Một tiếng du dương động đất trời,
Dẫu cho chấn động một lần thôi,
Còn hơn yên lặng ngàn năm lẻ,
Chẳng chút dư âm để cho đời.

Này tiếng hân hoan, tiếng thở than,
Tiếng ngon, tiếng ngọt thủa cơ hàn.
Còn đây là tiếng cười chua chát,
Khi kẻ nhân tình bước sang ngang.

Tiếng oan, tiếng hận lúc lỡ làng,
Tiếng vui, tiếng chúc lúc xuân sang.
Âu cũng chỉ là do duyên số,
Quay đầu nhìn lại, tuổi xuân tàn!

NNH

Vô đề

Thoáng đưa ánh mắt nhìn qua bên
Cô nàng chẳng quen, chẳng biết tên
Mặt hoa da phấn xinh xinh lạ
Chẳng biết làm sao để mà quen

Giả bộ vô tình chân dẫm đại
Lên trên giầy bé để mà xin
Tại anh vô ý đừng giận nhé
Tay giẻ lau giầy, trống động tim.

NNH

Vô đề

Sương đậu bờ vai mềm
Gió nhẹ lướt qua hiên
Làm duyên soi đáy nước
Mỉm cười hết muộn phiền
Dù chỉ ta với ta
Dù mắt lệ nhạt nhoà
Dù nguời không về nữa
Nhưng lòng chẳng cách xa.

NNH

Thứ Năm, 25 tháng 2, 2010

Vô đề

Nửa vầng trăng đó giờ đâu nhỉ
Sao chỉ nơi đây một phần thôi
Bao giờ nửa đó quay trở lại
Để cho nửa này hết đơn côi

Nửa đó mãi vui tận chân trời
Nửa này vẫn mãi đợi chẳng thôi
Có ai nhắn giúp giùm nơi đó
Về đây ghép lại cho có đôi.

Vô đề

Mắt biếc long lanh, môi đỏ hồng
Làm cho kẻ ngóng, kẻ thì mong.
Chỉ có riêng ta là hờ hững
Chỉ vì tiền hết, túi rỗng không.

Vô đề

Trêu hoa ghẹo nguyệt nửa cuộc đời
Tóc bạc da mồi vẫn đơn côi
Nay nhìn các bé mà rơi lệ
Lòng thì còn muốn, sức thua rồi

Chỉ cần em để anh vào

Hôm xưa anh đến chơi nhà
Con chó nhà em nó xà vào chân
Xơi ngay một miếng trúng Gân
Làm anh tập tễnh đến gần tháng nay
Mà em nào biết, nào hay
Cứ đòi anh phải thế này, thế kia
Hôm nay đợi đến thật khuya
Anh trèo cửa sổ leo về phía em
Chậu hồng em để ngoài hiên
Anh nhìn chẳng rõ, rờ liền phải gai
Xin thề anh chẳng nói sai
Dù cho đến trước tuyên đài chẳng sao
Chỉ cần em để anh vào
Dù cho chó cắn, gai cào nát thân
Thì anh cũng chẳng phân vân
Trèo tường, leo cửa để gần được em !

( Ngoc Hùng )

Tự sự

Chim kia bay tận trời cao
Cho ta gửi một câu chào tới ai
Nói dùm tình vẫn chẳng phai
Có người vẫn đợi chẳng sai lời thề
Người đi người nhớ trở về
Đừng để ta lệ dầm dề như mưa
Nắng kia sao khéo cợt đùa
Tô hồng má thắm chỉ vừa đủ thôi !

NNH

Tự vấn mình

Xác thân này chẳng của ta,
Cha sinh mẹ dưỡng được ra thế này.
Nhớ ơn dạy dỗ của thầy,
Bao người vất vả tháng ngày cưu mang.
Sinh ra từ cõi hồng hoang,
Nên hình nên dáng là mang nghiệp rồi.
Làm chi có ích cho đời,
Tội chi hủy hoại thân tôi vì tình.
Lời yêu khắc dạ đinh ninh,
Nhưng người đã chẳng vì mình thì thôi.
Để sang bên, lại vui cười,
Ngẩng đầu đi giữa đất trời hiên ngang.
Cho dù lòng chẳng quên Nàng,
Nhưng ta phải sống đàng hoàng vì ta.
Sống vì ân nghĩa Mẹ Cha,
Để khi trăm tuổi con ta tự hào.
Dù không so thấp, đặt cao,
Thì ta vẫn sống vì bao ân tình.
Đến khi về cõi hư linh,
Lòng không hối tiếc, mà tình chẳng phai.

Ngọc Hùng

Ghét em quá đi thôi

Ghét em quá đi thôi
Ra đi bỏ lại tôi
Một mình trong thương nhớ
Còn em thì vui cười
Giờ em còn hỏi tôi
Anh còn nhớ nữa thôi
Anh nói rằng không nhớ
Em đã xị mặt rồi
Xị mặt thì xị thôi
Anh chẳng nhớ nữa rồi
Tội gì mà đau khổ
Rồi nhung nhớ không nguôi
Mặc kệ em hờn giận
Anh cứ giả làm ngơ
Để cho em còn biết
Những lúc em hững hờ
Cho dù em có giận
Anh ghét chẳng thèm chơi
Hai đứa hai nỗi nhớ
Thấp thỏm mãi không nguôi

( Ngoc Hùng - 24/11/2003 )

Tình cờ

Tình cờ lúc ấy ngước nhìn lên
Ơ kìa người ấy lạ hay quen
Phút giây đôi mắt trao đôi mắt
Đắm đuối, say mê cùng đua chen

Chẳng biết có phải duyên tiền định
Để cho gặp gỡ , để mà quen
Để mộng , để mơ, say rồi tỉnh
Để nhớ, để mong chẳng thể quên


NNH