Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2007

TỰ HỎI LÒNG

Tự hỏi lòng mình có hay không,
Chẳng buồn, chẳng nhớ, chẳng chờ mong,
Chẳng vui, chẳng hận, không đau khổ;
Sao chẳng cam tâm mấy năm ròng?

Tìm mãi bao năm mà chẳng thấy,
Hạnh phúc đâu rồi có hay không?
Có hay không có, hay là có;
Ngơ ngác canh thâu tự vấn lòng.

Ngơ ngác canh thâu tự vấn lòng,
Tự vấn xong rồi lại nhớ mong,
Thôi thôi xin trả về nơi ấy
Tất cả trong tôi một chữ Không.

Không buồn, không vui, không hạnh phúc
Không hờn, không giận cũng chẳng mong
Không thương, không nhớ không đau khổ;
Không biết, không quen... chẳng nặng lòng.

Thất tình, lục dục ai chẳng có,
Ái, Ố, Sân, Si với cả Tham
Lại thêm chữ Nộ và chữ Hỉ,
Sự thật đôi khi lại phũ phàng.

Ô hô bản Ngã đâu rồi nhỉ
Lại đây cho Ta hỏi chút coi
Nếu Ta và Ngã hoà làm một
Thì có khác gì lúc chia đôi?


Ngọc Hùng - 06/05/2007

Phải gió anh tồng ngồng

Trần truồng đứng đó trần truồng trông,
Hỡi kẻ quần hồng ấm ức không?
Mắt biếc long lanh đôi hạt lệ,
Phải gió nhà anh đứng tồng ngồng.

Cái miệng anh cười có duyên không,
Áo quần đâu cả đứng gãi mông.
Quần hồng hờn giận không quay lại,
Phải gió nhà anh cứ tồng ngồng.

Trần truồng bước vào chốn hư không,
Thất tình, lục dục giữ trong lòng,
Thất phu nheo mắt cười giả lả,
Thất tình, lục dục bán hay không?

Luyện Tính, tu Tâm đáng mấy đồng,
Để mà cố gắng, để khổ công;
Mất rồi lại được, rồi lại mất,
Trần truồng ra cả đáng hay không?

Trần truồng đứng đó trần truồng trông,
Hỡi kẻ quần hồng thấu cho chăng,
Trong cõi hư vô đâu là thực,
Có quần khác chi kẻ tồng ngồng?

Trần truồng có thấy trần truồng không?
Thấy hay không thấy ở trong lòng,
Thất tình, lục dục đem vứt bỏ,
Thực - hư, hư - thực, có như không.

Trần truồng còn thấy trần truồng không?
Mắt huyền ướt lệ giữa cô phòng,
Xin đôi hạt lệ làm gương ngắm,
Hạt này còn áo, hạt kia không.

Trần truồng đứng đó để mà trông...

Ngọc Hùng - 28/09/2006

Ngộ

Chẳng nghĩ thì chẳng biết qua,
Nghĩ rồi thì thấy hoá ra tầm thường;
Nghĩ nhiều dở dở, ương ương,
Không nghĩ, thói thường chả biết cái chi.
Vô tình đếm bước chân đi,
Thực - hư, hư - thực vẫn khi xưa làm;
Chợt thấy én chở Xuân sang,
Chợt thấy mơ màng, chợt thấy vắng không.
Bao nhiêu suy nghĩ mông lung,
Bao nhiêu khát vọng tan cùng hư vô;
Bao nhiêu mong nhớ, đợi chờ,
Bao nhiêu tiếc nuối bây giờ cũng tan.

Giữa sông một chiếc thuyền nan,
Trôi theo dòng nước, miên man về nguồn.

NNH

Lý còn Lý không?

Cái miệng cứ toét ra cười
Cái mặt cứ xị chẳng tươi tí nào
Đúng sai, sai đúng thì sao
Xé sách ai bảo đó là người đâu
Bước chân vào chốn thâm sâu
Giật mình bừng - tỉnh cưỡng cầu lâu nay
Đến khi sự thật phơi bày
Lý chả có gì, còn lại mình thôi
Lý của vũ trụ không lời
Nói ra Lý rồi, Lý còn Lý không?

Loạn

Thiên loạn là chữ thiên tai,
Nhân loạn là bởi Tâm ngoài xác thân.
Địa tinh rối loạn muôn phần,
Là do địa phủ tranh giành miếng ăn,
Chỉ lo giành giật cho nhanh,
Y như lũ trẻ tranh ăn thủa nào.
Liễm Thần, vô niệm xem sao,
Thiên-Nhân-Địa cũng không ngoài chữ Vô,
Nhìn ra cuộc sống xô bồ,
Tâm không lay động, Thần không mơ màng.
Ngàn hoa chào đón Xuân sang,
Chào Đông; Đông nhé. Xuân sang đây rồi.
Ở lại đây nhé Xuân ơi,
Cỏ cây, hoa lá vui cười đón Xuân,
Chim muông tụ hội quây quần,
Chim ca, cá lượn muôn phần đẹp tươi,
Chờ mong đón một tiếng cười...

(Ngọc Hùng - 06/09/2006)

Ta là ai ? Khi ta chào đời ai là ta ?

Ta là ai ? biết hỏi ai đây nhỉ ?
Khi chào đời thì ai đã là Ta ?
Kể từ khi Ta được Mẹ sinh ra,
Là biết khổ, biết yêu và biết hận .

Từ thủa bé trong hàn vi lận đận ;
Ta đã đi, đi tìm lại chính Ta,
Nhưng tìm mãi, tìm mãi vẫn không ra,
Ta là ai ? hay ai là Ta nhỉ ?

Thân xác này vốn từ đâu mà có ?
Linh hồn này liệu có trước khi sinh ?
Ngày thì Ta tắm bằng nắng bình minh,
Khi đêm đến nuốt muôn vàn tinh tú.

Trải bao phen ngất ngây hay cực khổ,
Tim xốn sang chẳng làm chủ được mình,
Lửa Tam muội như ngàn vạn hùng binh,
Thiêu gân, cốt dồn ta vào địa ngục.

Ở trong ta đủ thất tình, lục dục,
Vốn sinh ra nó đã có sẵn rồi,
Áp chế nó hay bỏ mặc buông xuôi ?
Thuận theo nó hay nó theo ta nhỉ ?

Nó là ta hay ta là chính nó ?
Có hay không nó - ta hay cả hai ?
Nếu là không sao ta có hình hài ?
Nếu là có thì đâu ra mà có ?

Ta cũng muốn trở về thời trẻ nhỏ ;
Thoạt lúc buồn, rồi sẽ lại thành vui,
Chẳng bao giờ lòng thổn thức ngậm ngùi,
Hay thù hận dâng tràn trên khoé mắt.

Như con ong cần cù đi kiếm mật,
Ta hàng ngày đi tìm kiếm chính ta,
Rồi một ngày thiên quan đã mở ra,
Ta với Đạo đã hoà vào làm một.

Ta là Đạo, mà cũng không là Đạo,
Đạo là ta, mà cũng chẳng là ta,
Ta với Đạo vốn cùng gốc sinh ra,
Là hư ảo, cũng chẳng là hư ảo.

Ta có trước ? hay là Đạo có trước ?
Có ta không ? hay là có Đạo không ?
Ta nói có, rồi ta lại bảo không,
Chẳng phải thật, mà cũng không là dối.

Ta hiện hữu, mà cũng không hiện hữu,
Ta là ta, mà cũng chẳng phải ta,
Ta chẳng mất mà cũng chẳng sinh ra,
Ta đắc Ngộ mà cũng không đắc Ngộ.

( Ngọc Hùng - 25/03/2004 )

Buồn buồn

Buồn buồn ngồi chọc nhau chơi
Chọc nhầm một cái là đời đi tong
Không chọc ngồi đó mà trông
Để cho cái sướng nó không hết liền
Chọc rồi thì sẽ lên tiên
Chọc rồi thì ghét cũng liền có ngay
Chưa chọc thì ghét mấy ngày
Chọc rồi mang nợ kiếp này như chơi

hihi chọc là chỉ chọc vậy thôi....... hihi

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2007

Tên ai khắc cạnh tên tôi...!!!

Tôi muốn khắc một cái tên
Nhưng mà chẳng biết khắc tên ai vào
Hồng, Mơ, Lê, Mận hay Đào
Tên nào cũng đẹp, người nào cũng xinh
Số tôi vất vả đường tình
Xinh nuôi chẳng nổi. Xấu thời lại chê
Sớm hôm lặng lẽ đi về
Cái bóng nó cũng chẳng về cùng tôi
Than thân trách phận ba hồi
Tên ai khắc cạnh tên tôi bây giờ!!!

NNH - 12/11/2007

Ước gì...

Ước gì mình chết quách cho xong
Để bao thương nhớ ở trong lòng
Tan vào hư không cùng trời đất
Xem người có thấy tiếc hay không.

Ước gì chẳng gặp gỡ cho xong
Gặp chi thêm bận vướng tơ lòng
Kiếp này liệu có duyên chồng vợ,
Thuyền đi biền biệt, bến buồn không?

Ước gì đừng nhớ, cũng đừng mong
Dù cho ai đó đã thay lòng
Ngẩng đầu cười vang cùng tuế nguyệt
Kệ thây Nguyệt lão với tơ hồng.

Ước gì... đừng thấy ... rét.... đêm đông... !!!

NNH 11/11/2007

Ước...!!!

Hôm kia anh ước gặp nàng
Hôm qua lại ước cùng nàng sống chung
Hôm nay nghĩ ngợi lung tung
Giật mình tỉnh ngộ, thà không có nàng!!!
Đúng là sự thật bẽ bàng
Có nàng chẳng thể "ngủ lang " nữa rồi
Rượu bia thì uống ít thôi
Đi thì về thẳng, ngồi thì ngồi nghiêng
Cái này mới thực là phiền
Bạn bè nó nói mà điên cái đầu:
... Sao mày chả dám để râu
... Sao để cái đầu "húi" kiểu nhà quê
... Đồ Tây mày mặc hết chê,
Vải thì cũ kỹ, li thì trăm li
Bạn bè gặp gỡ mấy khi
Uống chửa hết chén, vợ thì cấu eo:
"Uống say chốc nữa ai đèo
Hay để em đèo cho giống người ta"

.....

Nghĩ mà chả dám nói ra
Nói ra được rồi, hối hận lắm thay
Nhỡ như ai đó mà hay
Thì mình ế chắc kiếp này như chơi.

Ai đọc thì cứ đọc thôi
Đừng có mách lẻo kẻo tôi mất nhờ.

NNH - 12/11/2007

Ngẫu hứng

Nửa chén cũng say, một chai cũng vậy
Uống rượu say rồi đừng có làm bậy
Mai này có uống hồn có ngất ngây
Thì đừng thấy ai cũng chắp tay lậy
Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại
Con thèm rượu quá, xin cho một chai
Vừa mới sớm mai xin đừng hà tiện
Kẻo mà " gặp chuyện" xúi quẩy cả ngày
Con uống con say , đâu cần lo hộ
Mấy đứa trẻ nít nó cười hô hô
Nó chỉ Ô tô bảo rằng quán rượu
Con nhào tới đó định kiếm một tô (1)
Nó đã không cho lại còn chửi, đánh
Làm con bể mánh, lại gẫy cái giò
Vừa bị tẽn tò, lại vô nằm viện
Vác đơn đi kiện, kiếm rượu uống chơi
Ối giời đất ơi, Quan tòa chết tiệt
Chúng nó quân phiệt đuổi cổ con ra
Con lăn ra đất rạch mặt con la
Mà nó chẳng chịu cho con một cút (2)
Mấy thằng nghiện hút nó chỉ cho con
Ra đây đứng xin , xin được thì ngon
Nếu không xin được lăn vào ăn vạ
Lạy Ông, lạy Bà con đã hạ mình
Ông Bà thương tình xin đừng có tiếc

Ngọc Hùng


(1) Tô : à cái bát to thường được dùng ở các miền quê , múc canh thì ít - múc miến thì nhiều.

Thương thì trả lại tim tôi

chưa đến tuổi để lấy chồng
Làm anh ngày tháng phải chờ mong
Mặt hoa ửng đỏ , quay lưng nói
" Giận ... kẻ vô tư chẳng hiểu lòng ! "
Lặn ngụp trong men tình nóng lạnh
Mất cả đời trai để đợi chờ
Tăm nổi thoảng qua, à cá lượn
Làm anh lầm tưởng kẻ tình chung
Anh về ôm ấp bao hoài niệm
Thao thức canh trường nhớ với mong
Thức cả đêm nay vì thương nhớ
Nhớ người, người hỡi có hiểu lòng
Cung Quảng dạo này ai tới nhỉ ?
Hằng mong em có bạn vui vầy
Chốn này lạnh lẽo anh với rượu
Ấy có biết chăng, có biết chăng ?
Giờ em hạnh phúc bên người mới
Này trái tim tôi trả lại tôi
Ai lại mang tim tôi rao bán
Bầu huyết lệ kia cũng vỡ rồi
Bạn tình ơi hỡi ! bạn tình ơi !
thương thì trả lại tim tôi !
Biết bao kỷ niệm, bao thương nhớ
Rằng mộng chẳng thành, đành vậy thôi
Đây một tim đau, một khối sầu
Muốn đem chôn cất, lòng còn đau
Tới bên mộ huyệt, chôn tình cũ
Thăm thẳm vọng xa tiếng gọi sầu!

Ngọc Hùng

Bao giờ

Bao giờ cho đến lại ngày xưa
Để nàng lễ Phật, lại qua chùa
Thăm chàng Phật tử duyên chưa tận
Cùng nhau tìm hiểu chuyện gió mưa

Sư phụ của anh vẫn nói đùa
Cái duyên tự đến chẳng thể mua
Khi nào trần tục duyên hết cả
Con đắc chánh quả Thiền cũng thua

Bởi vậy nên anh vẫn đợi chờ
Dù biết đó chỉ là mộng mơ
Thôi thì ải tình qua chẳng đặng
Hoàn tục anh tìm về cõi mơ.

Ngọc Hùng

Tình Nét

Nghe em nói lời yêu
Như sét nổ giữa chiều
Ôi tình yêu trên Nét
Liệu có được bao nhiêu

Chẳng phải em nói điêu
Chẳng phải anh nghĩ nhiều
Tình Nét mong manh quá
Biết gì mà đòi yêu


( Ngọc Hùng - 20/07/2003 )

Tình yêu mong manh

Chúng mình gặp nhau trên Nét
Lời yêu thương được thốt vội vàng
Chẳng biết mặt, chẳng biết gì về nhau
Mà nói chuyện như là yêu nhau lắm
Mình mơ về một hạnh phúc xa xôi
Ở nơi đó chúng mình sẽ có đôi
Bầy trẻ thơ nô đùa ,
Vợ chồng mình bên nhau đắm chìm trong hạnh phúc
Mỗi lần bận, không thể lên Nét, không được gặp em
Trong lòng anh cũng cảm thấy buồn phiền
Không hiểu vì nhớ em,
hay buồn vi không lên Nét đươc,
để vui chơi
Anh nói với em anh đã lớn tuổi rồi
Em bảo anh nên lấy vợ đi thôi
Lời yêu thương mình nói qua nói lại
Chẳng biết trong đó có bao nhiêu điều thật lòng
Có những lúc cuộc chuyện trò gián đoạn
Vì anh mải nói chuyện với người khác
Hay là vì em mải chát với ai
Vậy mà với nhau
mình vẫn nói tình chẳng phôi phai
Chẳng biết tình chúng mình
bền chặt được bao lâu em nhỉ ?


( Ngọc hùng - 20/07/2003 )

Thiên thần nhỏ của tôi ơi

Em dịu hiền trong tà áo trắng
Dáng khoan thai dạo bước sân trường
Thổn thức trái tim tôi thầm bảo
Dũng cảm nào, hãy tới làm quen

Nhưng không hiểu sao tôi vẫn lặng yên
Mắt dõi theo dáng yêu kiều tha thướt
Trong tim tôi chỉ một điều mơ ước
Thiên thần kia bắt gặp ánh mắt mình

Chẳng phải dại khờ mà cứ lặng thinh
Vì Tôi thấy em hồn nhiên , trong trắng
Mà ái tình thì lúc mưa, lúc nắng
Làm mắt em có lúc phải vương sầu

Tôi muốn giữ tình đó chỉ riêng mình
Để em mãi vẫn là Thiên thần nhỏ
Dẫu tim tôi cứ thầm thì to nhỏ
Thúc giục Tôi, xúi giúc Tôi ngỏ lời

Em có biết bao đêm dài thao thức
Tính trăm phương, nghìn kế để làm quen
Là thư tình cứ gạch xóa lem nhem
Viết rồi xé chỉ vì không dám gửi

Lúc gặp em trái tim tôi đập vội
Mặt nóng bừng muốn rảo bước mau mau
Nhưng tim tôi như có phép nhiệm mầu
Bảo chân tôi : " Chân ơi đừng bước vội "

Lúc gặp em Tôi như người có tội
Mắt lấm la lấm lét trước công an
Cái đầu Tôi như mất phép Trời ban
Nên trống rỗng quên hết điều muốn nói

Bài thơ tình hôm qua Tôi viết vội
Ở ngay trên mặt bàn chỗ em ngồi
Em có đọc ? Em có hiểu lòng Tôi ?
Em có biết một con tim chờ đợi ?

Em ơi em , có bao điều muốn nói
Nhưng gặp em chẳng nói được thành câu
Xin Cao xanh ban cho phép nhiệm mầu
Cho con mãi ở bên Thiên thần nhỏ


Ngọc Hùng - 07/06/2003

Nỗi lòng

Anh đi rồi còn mình em ở lại
Giữa bao người mà em vẫn cô đơn
Lòng dâng lên bao nhiêu nỗi giận hờn
Đi đâu thế, sao mà lâu quá vậy ?

Có những lúc trong lòng em nghĩ bậy
Hay là anh có cô bé mới nào
Nếu là vậy thì em biết làm sao
Chắc không phải, không phải đâu anh nhỉ ?

Vì yêu anh em vướng vào tình lụy
Nên trong lòng phải phấp phỏng lo âu
Trên mắt em luôn vương một chút sầu
Vì anh đó, anh ơi vì anh đó

Anh trách em cớ sao luôn nhăn nhó
Sao không tin anh chỉ có mình em
Đặt tay lên ngực trái anh mà xem
Tim anh đó cùng tim em hòa nhịp

Mình yêu nhau như lời nguyền muôn kiếp
Yêu kiếp này và mãi mãi về sau
Hãy tin anh đừng dằn vặt khổ đau
Để muôn kiếp tim mình chung nhịp đập

Em vẫn biết giữa dòng đời tấp nập
Trong lòng anh vẫn chỉ có mình em
Không hiểu sao em vẫn cứ muộn phiền
Vẫn lo lắng, vẫn cô đơn anh ạ

Đối với em anh nghĩa là tất cả
Là niềm vui, là hạnh phúc trọn đời
Đừng trách em hay lo nghĩ xa xôi
Em như vậy chỉ vì yêu anh ạ !


( Ngọc Hùng - 05/07/2003 )

Bến mơ xưa giờ đâu

Có những lúc ngồi buồn anh nghĩ lại
Xưa chúng mình mơ ước được bên nhau
Đi chùa hương khói nguyện cầu
Kiếp này xin được một câu chung tình

Anh tuổi trẻ như bình minh mới rạng
Mang niềm tin, chập chững bước vào đời
Em vô tư sống giữa những niềm vui
Trên khuôn mặt nụ cười luôn rạng rỡ

Bước vào đời anh hãy còn bỡ ngỡ
Chưa học xong, chưa sự nghiệp trong tay
Bao mơ ước muốn chắp cánh cùng bay
Ở phía trước tương lai đang chào đón

Em như một nụ hồng vừa mới chớm
Hương trinh nguyên còn e ấp trong lòng
Mắt nhung huyền dạt dào từng đợt sóng
Giữ hồn anh chìm đắm mãi bên trong

Mình quen nhau như lời nguyền kiếp trước
Đến với nhau theo tiếng gọi con tim
Mình bên nhau trời đất cũng lặng im
Hòa nhịp thở trong tình mình say đắm

Giữa trời xuân không gian tràn ngập nắng
Hoa tỏa hương; đua sắc, bướm vờn bay
Gió đùa nhẹ làm rặng liễu khẽ lay
Ở đâu đó tiếng chim vang thánh thót

Mối tình đầu đắm say và dịu ngọt
Đưa mình vào trong giấc mộng thần tiên
Cõi thiên thai ngày xuân mãi triền miên
Mình quấn quít bên nhau trong hạnh phúc

Vì tương lai anh chăm lo sự nghiệp
Dặm đường xa tìm kiếm đỉnh vinh quang
Anh bỏ em ở lại chốn thiên đàng
Ôm sầu nhớ chờ người mình yêu dấu

Mấy năm chờ mà người đâu chẳng thấy
Chốn quê nhà em lo lắng mong chờ
Rồi xuân đó em vâng lời Cha Mẹ
Lên kiệu hoa, em rời bỏ bến mơ

Tình yêu cũ em chôn chặt trong tim
Lòng vẫn luôn đau đáu mãi kiếm tìm
Nửa hồn em dạt trôi chân trời lạ
Cầu mong người được hai chữ bình yên

Anh trở về tìm lại bến mơ xưa
Tìm người yêu anh mong nhớ từng giờ
Trái tim anh tan ra muôn ngàn mảnh
Em có chồng, em đã bỏ bến mơ

Sự nghiệp kia gây dựng ích chi đây
Tiền bạc kia dẫu cho có chất đầy
Không có em con tim anh giá lạnh
Khối tình sầu chất ngập chín tầng mây!

( Ngọc Hùng - 12/09/2003 )

Hương thơm ấy giờ toả cho ai ?

Ngày đó hai đứa tựa bên nhau
Thề thốt thuỷ chung đến bạc đầu
Non dời , biển cạn không thay đổi
Kiếp này và cả đến mai sau

Trốn Trời, trốn Đất giữa đêm thâu
Một đoá Quỳnh hoa nở trắng phau
Hương thơm len lén theo làn gió
Làm chứng cho ta mối tình đầu

Hương cùng với Sắc hòa quện nhau
Đoá hoa mơn mởn giữa đêm thâu
Nở một lần thôi trong đêm vắng
Trao trọn hương thơm lẫn sắc mầu

Giờ thì hai đứa ở xa nhau
Cách biệt mười năm lòng còn đau
Hoa ơi giờ này hoa có nở
Hương toả cho ai, kẻ đến sau ?


( Ngọc Hùng - 24/07/2005 )

Ước gì thời gian quay trở lại

"Bốn mắt" nhìn anh bốn mắt cười
Anh nhìn "bốn mắt" lệ tuôn rơi
Phút giây ly biệt chia đôi ngả
Bốn mắt nhìn nhau luống ngậm ngùi


Nuối tiếc thì thời gian cũng qua rồi
Ngày vui đó giấu chôn trong kỷ niệm
Chỉ còn đây luyến lưu khi tiễn biệt
Giọt lệ nào chua xót đọng trên môi

Một tuần với biển,
một tuần bên em.
Một tuần hạnh phúc mới biết mình hãy còn nhiều mơ mộng
Mình - hai đứa độc thân dạo chơi cùng với sóng
Quên hết thời gian, quên hết cả lối về.
Nhưng chưa một lần anh dám tỏ cùng em
Rằng anh đã thương em,
rằng con tim anh đã gửi về nơi em rồi đó.
Ở bên em,
anh chỉ dám kể vài câu chuyện cười nho nhỏ
Nhưng lời yêu thì chẳng dám nói bao giờ.

Bao nỗi niềm riêng anh trút cả vào thơ
Để lấy ra nhâm nhi mỗi khi con tim anh trỗi dậy
Chẳng hiểu sao anh giam hãm tim mình
trong cái lồng chật hẹp ấy

Cho đến một lời yêu cũng tiết kiệm vô cùng

Chẳng phải anh không muốn đảo lộn mọi thứ lung tung
Chẳng phải anh không thể nói với em một lời chung thuỷ
Nhưng anh - cái con người ích kỷ
Quá quen với cô đơn - trong cái trật tự riêng mình.

Cho tận đến lúc về mà anh vẫn lặng thinh
Lảng tránh ánh mắt em, ôi cái nhìn chan chứa
Một chân tình, một tình yêu rực lửa
dành cho anh.

Một tuần với biển,
Một tuần mong manh
Và một tuần chứa cả trăm ngàn điều uất hận
Xe chạy rồi anh biết mình đã mất - cả cuộc đời.


( Ngọc Hùng - 22/06/2005 )

Yêu mình em thôi

Hôm qua gọi em là bé yêu
Hôm nay anh gọi em là nhóc
Chợt thấy em bật khóc
Quay đi chẳng nói gì
Bé ơi đừng giận làm chi
Anh gọi Bé vậy chỉ vì yêu thôi
Đến khi hết giận lại cười
Tình thêm thi vị, môi hôn ngọt ngào
Đêm nay trong giấc chiêm bao
Bé đừng có giận mà đòi cắn anh
Vết răng hôm trước chưa lành
Ra đường phải dấu, ( sợ ) bạn anh nó cười
Khổ thân ông lão ba mươi
Yêu chi cô nhóc có mười mấy xuân
Chàng già, nàng chớm vào xuân
Được dăm ba bữa lại khuân nỗi buồn
Mắt Bé lệ lại trực tuôn
Anh mà nghĩ vậy Bé buồn lắm cơ
Dù lúc thức, dù lúc mơ
Bé đâu hối hận , đâu vờ yêu anh
Sao anh nói vậy cho đành
Hay tình anh đã để dành cho ai
Bé ơi đừng có nghĩ sai
Tim anh ngoài Bé chẳng ai được vào
Dù lúc tỉnh, lúc chiêm bao
Tim anh chỉ có Bé vào được thôi.

( Ngọc Hùng - 06/03/2003 )

Cô phù thuỷ nhỏ

Em muốn làm một cô phù thuỷ nhỏ
Phù phép anh để anh chẳng xa em
Để mãi mãi anh sẽ chẳng thể quên
Một hình bóng của mình em thôi nhé

Mới nói vậy mà mắt anh ngưng lệ
Thế nhỡ ra em muốn bỏ rơi anh
Thì đời anh sẽ mãi mãi loanh quanh
Tìm kiếm em trong muôn vàn nhung nhớ

Anh yêu ơi xin anh đừng có sợ
Em nói vậy đâu phải muốn xa anh
Suốt đời này em sẽ ở bên anh
Em phù phép để giữ anh thôi đó

Eo cái mặt chưa gì mà nhăn nhó
Người vẫn đây đâu có trốn mất đâu
Em ước chi lời phù phép nhiệm mầu
Giữ anh lại cho mình em anh ạ .

Ngọc Hùng

Trót yêu thi sĩ

18 tuổi em hãy còn bé lắm
Chưa biết yêu, cũng chẳng giận bao giờ
Một ngày kia ra phố gặp nhà thơ
Trái tim nhỏ cứ run lên từng chập

Giữa dòng đời người lại qua tấp nập
Thi nhân ơi sao người nỡ vô tình
Gieo tim em tiếng gọi của ái tình
Hồn trinh nữ sớm nhuộm mầu sương gió

Lời thơ chàng - cửa Đào Nguyên để ngỏ
Để cho em - con bướm nhỏ bay vào
Đắm say trong lời thơ tình chàng trao
Con bướm nhỏ quên lối về chốn cũ

Đã bao lần trong lòng em tự nhủ
Đừng mộng mơ, đừng mong ngóng, đợi chờ
Yêu thi nhân rồi suốt kiếp bơ vơ
Nhưng trái tim chẳng nghe lời em nói

Mỗi ngày qua - đêm Đông dài dằng dặc
Ở bên chàng mà ngỡ tưởng cách xa
Hồn chàng theo thi hứng mãi bay xa
Bỏ em lại trong sầu đau tuyệt vọng

Thi nhân ơi phải chăng em ảo vọng
Vào lời thơ, vào tiếng gọi chung tình
Đọc thơ chàng em ngỡ buổi bình minh
Nhưng cuộc sống em nhuộm mầu đen tối

Dẫu yêu chàng, em như người có tội
Nhưng tim em vẫn trao gửi nơi chàng
Dù kiếp này dẫu có phải đa mang
Em vẫn muốn bên người em yêu dấu

( Ngọc Hùng - 17/08/2003 )

Biết làm sao!!!

Ngắt nhánh hoa xuân cài lên tóc
Em cùng chàng dạo bước dưới vườn xuân
Gió thoảng qua mang nỗi nhớ bâng khuâng
Em đứng lại thoáng buồn chàng có biết
Xưa trao tình chàng đắm say phải biết
Vậy mà nay hờ hững quá đi thôi
Sinh nhật em nay chàng cũng quên rồi
Lời ân ái nhạt dần theo ngày tháng
Hay ngày nay tình yêu kia đã cạn
Nên hững hờ, nên chẳng có quan tâm
Hay là vì xuân sắc đã phai dần
Nên nhìn hoa chẳng thấy hoa là đẹp
Nỗi buồn kia trong lòng đành giấu kín
Biết tìm ai chia sẻ nỗi cô đơn
Lòng nhiều khi tràn ngập nỗi giận hờn
Chẳng dám nói sợ rằng chàng không hiểu
Chàng ơi chàng hoa xuân mau nở vậy
Nhưng nhanh tàn chỉ còn chút dư hương
Mình cùng nhau dạo bước chung một đường
Nhưng mộng đã chia hai con đường nhỏ
Biết làm sao để mộng tình không vỡ !
Biết làm sao để chàng hiểu lòng em !
Biết làm sao để mộng mãi êm đềm !
Để con tim mãi mãi hòa chung nhịp !

NNH - 30/04/2006

Nửa nỗi buồn

Nỗi buồn vừa bắt được xong
Có người đòi vội còn mong gì buồn
Ngồi đây mà lệ sầu tuôn
Thôi thì đành trả nỗi buồn cho ai
Nhưng sao buồn sẻ thành hai
Nửa đầu bên ấy , nửa hai bên này
Nửa về bên ấy có hay
Bên này có nửa nhớ ngày , mong đêm
Mong rằng chung giấc mộng êm
Mong rằng hai nửa êm đềm bên nhau
Chắp tay một nửa nguyện cầu
Xin cho hai nửa hết sầu cách xa
Xin cho hai đứa một nhà
Cho tim hai nửa cùng hòa nhịp chung.

NNH - 30/04/2006