Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Vô đề

Vẳng nghe đâu tiếng bi ai,
Này ai sao nỡ để ai lạnh lùng!
Đêm về mộng tưởng mông lung,
Tưởng như ai đã quay về bên ai.
Mẹ Cha tóc trắng sương mai,
Chẳng lo? Sao nỡ ôm hoài nhớ thương.
Để thêm rối dạ, tơ vương,
Dẫu biết nay đã ai đường nấy đi.
Vấn vương nhung nhớ mà chi,
Để cho lòng héo, dạ bi, lệ sầu.
Nhớ chi kẻ đã qua cầu,
Thuyền rời xa bến biết đâu lúc về.!

( NNH - 14/09/2009 )

Vô đề

Không mưa mà cũng lang thang,
Rồi cầu mưa lớn, rồi mang vào mình.

Không mưa thì nhớ, thì mong,
Mưa xong lại thấy thà rằng đừng mưa.
Không mưa - thiếu, mưa lại thừa,
Biết sao cho đủ, cho vừa lòng nhau.
Ở đời có trước, nới sau,
Mưa rồi lại tạnh cũng âu sự đời.
Khi chơi, thoả chí để chơi,
Chơi xong nuối tiếc - một thời đã qua.
Xưa kia bốn bể là nhà,
Mà nay trỗi nhịp, ai là tri âm?
So dây, nắn phím, ôm Cầm,
Tiếng lòng réo rắt, tri âm đâu rồi ! :P

( NNH -05/09/2009 )

Vô đề

Vẳng nghe tiếng ai oán nơi đâu,
Này mong, này nhớ trộn lẫn sầu,
Này thì tự trách, này lại trách,
Chỉ một lời thôi..., chẳng thành câu...!

Có Duyên, không Nợ trách chi nhau,
Mây lững lờ trôi mãi về đâu,
Mải vui với từng cơn gió thoảng,
Để cánh đồng xanh đã đổi mầu.

Quanh đi, quanh lại một nỗi sầu,
Yêu chi si dại, để mà đau!
Ngoảnh mặt quay đi, rồi quay lại,
Giật mình sương điểm bạc mái đầu.

( NNH - 22/06/2010 )