- Chào cụ Tưởng Vậy
- Chào chú Ba Gàn
- Thưa cụ thế nào là "Y pháp bất y nhân"?
- Này chú Ba, không có việc ấy đâu?
- Đó chẳng phải là lời dạy của Như Lai và chư Tổ sao?
- Đúng vậy, nhưng nay đại bộ phận người tu chưa hiểu, đó chỉ là phương tiện khéo của các ngài, chứ thật sự không có việc ấy?
- Tại sao vậy?
- Vì
người đã gọi là "Thầy" thì phải chứng thực pháp. Nghĩa là "lý và sự"
phải viên thông. Nhiên hậu mới hướng dẫn người khác tu tập được. Bởi
vậy, người đã được chúng sanh gọi là "Thầy" nhất thiết chẳng những
thuyết giảng được pháp ấy, mà còn có cách sống biểu thị minh họa cho
pháp mình đang giảng dạy để đệ tử nhìn vào đấy mà y theo. Nên "Pháp"
tức là "Nhân", Thầy chính là "pháp sống". Chứ không thể có việc người
Thầy nói một đàng mà cách sống thực tế lại đi ngược điều mình giảng dạy
được. Vì như vậy chứng tỏ mình chỉ lý thuyết suông chứ thực tế thì chưa
chứng được "Pháp" ấy.
- Thế tại sao chư Tổ lại dạy rằng: "Y pháp bất y nhân"?
- Đó
là vì người học đạo còn trụ vào tâm trí và thường ngã mạn. Họ đến chẳng
những để học đạo mà còn làm quan tòa phán xét Thầy mình theo các tiêu
chuẩn có sẵn trong đầu. Để xem Thầy mình tốt hay xấu? Đạo đức hay không
đạo đức? Trí huệ hay không trí huệ? Lẽ dĩ nhiên theo cách hiểu tâm trí
của họ.
Và
điều ấy làm họ tự chặt mất sợi dây đồng cảm với Thầy mình. Khiến họ sẽ
hiểu nhầm lời giảng, bài viết và các thiền cơ của minh sư họ. Cho nên
họ sẽ chỉ nhận được các pháp hữu tướng và thường chỉ là phương tiện
khéo của thầy họ chứ thực pháp thì cần có con tim đồng cảm mà họ đã tự
đánh mất từ lâu rồi!
Vả
lại người đã được gọi là "Thầy" thì bao giờ cũng có bí pháp, hay các
pháp tối thượng. Trước khi truyền trao các pháp tối thượng ấy, người
thầy thường thử thách học trò mình rất khắc nghiệt để thật sự biết rằng
người trò đã thực sự phi tâm trí thì mới truyền trao. Đó là vì Như Lai
đã dạy trong kinh Pháp Vũ:
"Pháp tối thượng thừa như một cơn mưa lớn, chỉ có lợi cho cây đại thụ. Cỏ và hoa sẽ dập nát."
Bởi
vậy mà người Thầy cần phải biết học trò mình là cỏ hay tuy đẹp và có
mùi thơm nhưng chỉ là cành hoa yếu đuối chỉ phù hợp với các pháp tiểu
thừa. Hay thực sự là một cây đại thụ. Trước khi ngài truyền trao pháp
bảo bằng đại pháp vũ nghĩa là cơn mưa lớn của Như Lai.
Mô
Phật, nếu người học trò trong cơn thử thách lại đem tâm trí để phán xét
các phương tiện khéo hoặc nghịch pháp của Thầy mình giả tướng, thì thế
nào cũng bị tâm ngã mạn làm xa đường đạo. Bởi vậy "Y pháp bất y nhân"
có nghĩa là người học trò do chưa đủ trí huệ và chưa chứng thiền nên
không đủ trình độ để phán xét Thầy mình được, mà phải cứ y theo pháp
của ngài dạy nhất tâm tu tập chứ đừng dùng tâm trí để bị các giả tướng
lôi đi.
- Thưa
cụ như vậy câu "Y pháp bất y nhân" không có nghĩa là dù ông Thầy mình
xấu không đủ tư cách và đạo hạnh, nhưng thôi mình chả cần, cứ y theo
lời giảng của ổng mà tu tập thì rồi cũng giác ngộ thành Phật, vì là
pháp của Phật chứ pháp gì của ông ấy?
- Mô
Phật, đúng vậy. Đó là một thái độ ngã mạn và ngu muội. Vì tự mình cắt
đi sợi dây tâm linh nối với Phật và chư Thiên. Vì người ấy sẽ nhận được
cái bóng điện nhưng không có ánh sáng vì mình đã tự cắt cái dây diện
rồi. Mô Phật, nếu chúng sanh có thể tu thẳng với
Phật không cần Thầy. Thì Như Lai chỉ bảo qui y nhị bảo là Phật và Pháp
chứ đâu có qui y tam bảo là: Phật, Pháp và Tăng.
- Xin cảm ơn cụ.
- Mô
Phật, ta tưởng vậy chứ chưa chắc đã vậy. Ông nên tác bạch điều nay với
chư tăng và chư thiện tri thức để các ngài ấy phát tâm chỉ dạy cho thì
mới thực đúng được.
Tưởng Vậy/30/9/2007
Nguồn: http://duongsinh.net/w/khicongnangcao/y-ph-225-p-b-t-y-nh-226-n.aspx
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét