Thứ Năm, 25 tháng 2, 2010

Tự vấn mình

Xác thân này chẳng của ta,
Cha sinh mẹ dưỡng được ra thế này.
Nhớ ơn dạy dỗ của thầy,
Bao người vất vả tháng ngày cưu mang.
Sinh ra từ cõi hồng hoang,
Nên hình nên dáng là mang nghiệp rồi.
Làm chi có ích cho đời,
Tội chi hủy hoại thân tôi vì tình.
Lời yêu khắc dạ đinh ninh,
Nhưng người đã chẳng vì mình thì thôi.
Để sang bên, lại vui cười,
Ngẩng đầu đi giữa đất trời hiên ngang.
Cho dù lòng chẳng quên Nàng,
Nhưng ta phải sống đàng hoàng vì ta.
Sống vì ân nghĩa Mẹ Cha,
Để khi trăm tuổi con ta tự hào.
Dù không so thấp, đặt cao,
Thì ta vẫn sống vì bao ân tình.
Đến khi về cõi hư linh,
Lòng không hối tiếc, mà tình chẳng phai.

Ngọc Hùng

Không có nhận xét nào: