Thứ Ba, 13 tháng 11, 2007

Trót yêu thi sĩ

18 tuổi em hãy còn bé lắm
Chưa biết yêu, cũng chẳng giận bao giờ
Một ngày kia ra phố gặp nhà thơ
Trái tim nhỏ cứ run lên từng chập

Giữa dòng đời người lại qua tấp nập
Thi nhân ơi sao người nỡ vô tình
Gieo tim em tiếng gọi của ái tình
Hồn trinh nữ sớm nhuộm mầu sương gió

Lời thơ chàng - cửa Đào Nguyên để ngỏ
Để cho em - con bướm nhỏ bay vào
Đắm say trong lời thơ tình chàng trao
Con bướm nhỏ quên lối về chốn cũ

Đã bao lần trong lòng em tự nhủ
Đừng mộng mơ, đừng mong ngóng, đợi chờ
Yêu thi nhân rồi suốt kiếp bơ vơ
Nhưng trái tim chẳng nghe lời em nói

Mỗi ngày qua - đêm Đông dài dằng dặc
Ở bên chàng mà ngỡ tưởng cách xa
Hồn chàng theo thi hứng mãi bay xa
Bỏ em lại trong sầu đau tuyệt vọng

Thi nhân ơi phải chăng em ảo vọng
Vào lời thơ, vào tiếng gọi chung tình
Đọc thơ chàng em ngỡ buổi bình minh
Nhưng cuộc sống em nhuộm mầu đen tối

Dẫu yêu chàng, em như người có tội
Nhưng tim em vẫn trao gửi nơi chàng
Dù kiếp này dẫu có phải đa mang
Em vẫn muốn bên người em yêu dấu

( Ngọc Hùng - 17/08/2003 )

Không có nhận xét nào: