Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2007

Phải gió anh tồng ngồng

Trần truồng đứng đó trần truồng trông,
Hỡi kẻ quần hồng ấm ức không?
Mắt biếc long lanh đôi hạt lệ,
Phải gió nhà anh đứng tồng ngồng.

Cái miệng anh cười có duyên không,
Áo quần đâu cả đứng gãi mông.
Quần hồng hờn giận không quay lại,
Phải gió nhà anh cứ tồng ngồng.

Trần truồng bước vào chốn hư không,
Thất tình, lục dục giữ trong lòng,
Thất phu nheo mắt cười giả lả,
Thất tình, lục dục bán hay không?

Luyện Tính, tu Tâm đáng mấy đồng,
Để mà cố gắng, để khổ công;
Mất rồi lại được, rồi lại mất,
Trần truồng ra cả đáng hay không?

Trần truồng đứng đó trần truồng trông,
Hỡi kẻ quần hồng thấu cho chăng,
Trong cõi hư vô đâu là thực,
Có quần khác chi kẻ tồng ngồng?

Trần truồng có thấy trần truồng không?
Thấy hay không thấy ở trong lòng,
Thất tình, lục dục đem vứt bỏ,
Thực - hư, hư - thực, có như không.

Trần truồng còn thấy trần truồng không?
Mắt huyền ướt lệ giữa cô phòng,
Xin đôi hạt lệ làm gương ngắm,
Hạt này còn áo, hạt kia không.

Trần truồng đứng đó để mà trông...

Ngọc Hùng - 28/09/2006

Không có nhận xét nào: