Thứ Ba, 13 tháng 11, 2007

Ước gì thời gian quay trở lại

"Bốn mắt" nhìn anh bốn mắt cười
Anh nhìn "bốn mắt" lệ tuôn rơi
Phút giây ly biệt chia đôi ngả
Bốn mắt nhìn nhau luống ngậm ngùi


Nuối tiếc thì thời gian cũng qua rồi
Ngày vui đó giấu chôn trong kỷ niệm
Chỉ còn đây luyến lưu khi tiễn biệt
Giọt lệ nào chua xót đọng trên môi

Một tuần với biển,
một tuần bên em.
Một tuần hạnh phúc mới biết mình hãy còn nhiều mơ mộng
Mình - hai đứa độc thân dạo chơi cùng với sóng
Quên hết thời gian, quên hết cả lối về.
Nhưng chưa một lần anh dám tỏ cùng em
Rằng anh đã thương em,
rằng con tim anh đã gửi về nơi em rồi đó.
Ở bên em,
anh chỉ dám kể vài câu chuyện cười nho nhỏ
Nhưng lời yêu thì chẳng dám nói bao giờ.

Bao nỗi niềm riêng anh trút cả vào thơ
Để lấy ra nhâm nhi mỗi khi con tim anh trỗi dậy
Chẳng hiểu sao anh giam hãm tim mình
trong cái lồng chật hẹp ấy

Cho đến một lời yêu cũng tiết kiệm vô cùng

Chẳng phải anh không muốn đảo lộn mọi thứ lung tung
Chẳng phải anh không thể nói với em một lời chung thuỷ
Nhưng anh - cái con người ích kỷ
Quá quen với cô đơn - trong cái trật tự riêng mình.

Cho tận đến lúc về mà anh vẫn lặng thinh
Lảng tránh ánh mắt em, ôi cái nhìn chan chứa
Một chân tình, một tình yêu rực lửa
dành cho anh.

Một tuần với biển,
Một tuần mong manh
Và một tuần chứa cả trăm ngàn điều uất hận
Xe chạy rồi anh biết mình đã mất - cả cuộc đời.


( Ngọc Hùng - 22/06/2005 )

Không có nhận xét nào: